Xem Phim: Điều Đẹp Đẽ Nhất ... Điều HạnhPhúc Nhất ...?!

Ấn +1 Để xem phim nhanh hơn
Nhà tôi và Gia Khánh ở ngay
cạnh nhau. Gia Khánh hơn tôi 1
tuổi nhưng vì học chậm một năm
mà chúng tôi trở thành bạn cùng
lớp.
Lần đầu tiên chúng tôi nói
chuyện với nhau là năm tôi 4
tuổi
Lần đầu tiên chúng tôi đi học
cùng nhau là năm tôi 6 tuổi
Lần đầu tiên chúng tôi qua nhà
nhau bằng cửa sổ là năm tôi 7
tuổi
Năm tôi 10 tuổi, chúng tôi đã
giận nhau nguyên 3 ngày chỉ vì
giành quyền chăm sóc chú cún
mà chúng tôi cùng tìm được. Vì
vậy mẹ tôi và mẹ Gia Khánh
quyết định làm một mái hiên
nối hai nhà lại và cho chú cún
sống ở đó
Năm tôi 12 tuổi, tôi bị lạc trong
chuyến picnic của trường. Gia
Khánh đã đi tìm tôi cùng thầy cô
và một người bạn thân của anh
dù anh ấy đang ốm nặng.
Năm tôi 15 năm, tôi ko may bị
tai nạn vào trúng kì thi chuyển
cấp. Tôi đã ko thể đi thi, Gia
Khánh tiếp tục vào học cấp 3,
còn tôi lại phải ở nhà một năm
chờ kì thi tiếp theo. Chúng tôi ít
nói chuyện dần, ko thể đi học
cùng nhau, và cửa sổ phòng Gia
Khánh cũng không mở để tôi
trèo qua nữa. Tôi giận anh ấy.
Sinh nhật của tôi, anh đã đứng
trước cửa nhà để chờ tôi. Tôi
nhất quyết ngăn ba mẹ không
cho anh ấy vào dù ngoài trời
mưa rất lớn.
Năm tôi 16 tuổi, tôi thi vào
trường anh ấy đang học, ngày
đầu tiên đi học, Gia Khánh đã
lao đến ôm vai tôi và tươi cười
"Chúng ta là cặp đôi học muộn
một năm"
Năm tôi 20 tuổi, Gia Khánh bị
tai nạn, hôn mê suốt 3 ngày, tôi
đã có cảm giác mất đi cả thế giới
này. Đến một hôm, bước ra từ
cổng trường đại học, tôi thấy
anh đứng đó, từ đầu đến chân
trùm kín mít. Tôi ngờ ngợ bước
đến gần. Anh cười phì "Có bận
thi thì cũng không nên để anh ở
bệnh viện 1 mình cả tuần chứ,
buồn lắm, phải đến tìm em nè".
Anh nói rồi làm vẻ mặt đáng
thương. Tôi ôm chầm lấy anh,
chính lúc ấy, tôi tìm được cả thế
giới của mình.
Năm tôi 22 tuổi, chúng tôi công
khai quan hệ yêu đương cho gia
đình và bạn bè biết nhưng
chẳng ai mảy may ngạc nhiên.
Đứa bạn thân của tôi còn làm vẻ
mặt chán nản "Xin bà đấy, đừng
có thông báo mấy huyện hiển
nhiên vậy nữa"
Năm tôi 23 tuổi, chúng tôi kết
hôn! Gia Khánh giới thiệu tôi với
Lâm Toàn – giám đốc công ty tôi
đang làm cũng là bạn anh ấy để
giúp tôi được làm việc một cách
thoải mái. Sau khi kết thúc khóa
học quản trị kinh doanh, Gia
Khánh đảm nhiệm chức giám
đốc điều hành ngay trong tập
đoàn lớn của gia đình anh. Cuộc
sống hôn nhân của chúng tôi bắt
đầu…
Năm tôi 24 tuổi, cuộc sống hôn
nhân của chúng tôi kết thúc.
Tôi cũng đã từng tự cười chính
bản thân mình. Suốt 20 năm gắn
bó với Gia Khánh, cuối cùng tôi
lại để anh đi dễ dàng như vậy.
Mọi chuyện trôi qua nhanh như
con gió, cứ ùa đến rồi cướp đi
tất cả, cướp đi cả thế giới mà tôi
đã tìm thấy sau 20 năm sống
trên đời này. Lúc ấy với tôi,
cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì.
Suốt ngày quanh quẩn sống
trong căn nhà đầy ắp kỉ niệm
suốt 1 năm trời chẳng khác nào
dày vò bản thân. Tôi cầm chiếc
cốc anh đã tự tay làm cho tôi
trong tuần trăng mật ném vào
ảnh cưới. Chiếc cốc vỡ tan,
khung ảnh rạn nứt chia đôi
chúng tôi. Tôi quỵ xuống nền
nhà khóc như điên dại, tay nắm
chặt mảnh vỡ, máu trong tay tôi
cứ thế chảy ra. Lâm Toàn lao
vào ôm lấy tôi từ phía sau,
miệng không ngừng bảo tôi bình
tĩnh. Tôi gào lên trong nước mắt:
- Làm sao tôi bình tĩnh được, là
anh ta, anh ta đã bỏ tôi đi, là
anh ta bắt tôi sống một mình
trong căn nhà này
Tôi vừa nói vừa chỉ tay vào hình
Gia Khánh trong ảnh cười. Lâm
Toàn cố giữ chặt tôi và miệng
vẫn không ngừng bảo tôi phải
bình tĩnh. Tôi khóc hết nước mắt
rồi gục lên vai anh. Khi tỉnh dậy,
tôi đã thấy mình nằm trong
phòng ngủ, tay đã được băng
bó. Và không cần nhìn tôi cũng
biết đống li cốc đổ vỡ ngoài kia
cũng đã được dọn dẹp. Tôi cầm
lấy điện thoại, tay tôi run run
bấm số Gia Khánh, không ngừng
tự nhủ anh ấy sẽ nghe máy, anh
ấy sẽ quay về, anh ấy sẽ lại lao
đến ôm vai tôi và cười nói như
năm nào. Nhưng anh đã tắt
máy. Nước mắt tôi ngỡ như đã
cạn nay chợt đua nhau trào ra.
Tôi lại khóc. Qua làn nước mắt
tôi thấy bóng Lâm Toàn ngồi gục
ngoài cửa. Giọng anh trầm ấm
cất lên:
- Dù sau này em biết chuyện gì
xảy ra tôi cũng ko muốn thấy
em khóc nữa. Cầu xin em đừng
khóc nữa
Nỗi đau dày vò tôi lúc ấy làm tôi
chẳng mảy may để ý đến lời nói
của anh. Tôi cũng muốn bản
thân mình đủ sức để ngăn
những giọt nước mắt này nhưng
tôi không thể.
Năm tôi 26 tuổi, tôi quen dần
với cuộc sống không có Gia
Khánh. Bức ảnh cưới bị vỡ treo
trên tường đã được Lâm Toàn
thay bằng một khung tranh
phong cảnh. Tất cả những đồ
dùng liên quan đến Gia Khánh
đều đã được Lâm Toàn thay
hoàn toàn. Tôi thầm cảm ơn anh
vì tôi sẽ không vượt qua được
ngần ấy nỗi đau nếu hình ảnh
Gia Khánh cứ mãi tồn tại trong
căn nhà ấy. Lâm Toàn đã làm
hàng ngàn điều khác cho tôi,
chính anh đã giúp tôi, chính anh
đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi
và …tôi hiểu anh
Năm tôi 27 tuổi, Lâm Toàn cầu
hôn tôi. Tôi đã từ chối. Tôi nói
với anh là không muốn có thêm
bất kì cuộc hôn nhân nào nữa,
tôi đã quen với cuộc sống độc
thân này nhưng thực ra tôi đã
sớm yêu anh. Gia Khánh đã từng
li hôn chỉ với một câu nói quá
mức đơn giản "Anh hết yêu em
rồi". Sau đó mặc kệ tôi nửa sống
nửa chết mà bỏ đi. Tôi trở nên
sợ sệt đàn ông, đúng ra là tôi sợ
bị bỏ rơi lần nữa. Và vì điều đó,
tôi đã làm ngược lại những gì
trái tim mách bảo.
Năm tôi 28 tuổi, tôi biết được bí
mật kinh hoàng. Gia Khánh đã
mất, mất sau khi chúng tôi li
hôn 1 tháng vì căn bệnh ung thư
đã đến giai đoạn cuối. Đầu óc tôi
quay cuồng, người đầu tiên tôi
nghĩ đến là Lâm Toàn - người đã
nói với tôi đừng khóc dù sau
này biết chuyện gì xảy ra. Tôi
xô cửa văn phòng anh bước vào.
Anh ngồi cạnh chồng tài liệu cao
ngất. Tôi tức giận xô đổ tất cả.
Anh lập tức đứng dậy ghìm tôi
vào lòng. Tôi dãy dụa thoát khỏi
tay anh. Khi chúng tôi nhìn
thẳng vào mắt nhau, tôi đã đay
nghiến với anh từng từ một:
- Anh biết đúng không?
Anh nhìn tôi hồi lâu rồi lên
tiếng:
- Gia Khánh đã biết mình ung
thư giai đoạn cuối trước đám
cưới vài ngày. Cậu ấy đã nhờ
anh chăm sóc em sau khi cậu ấy
ra đi. Cậu ấy li hôn để em có thể
ghét cậu ấy và quên cậu ấy đi…
- Anh biết vậy mà vẫn đồng ý
cho anh ấy làm vậy sao?– Tôi
ngắt lời anh, giọng điệu trở nên
láo xược – Anh ấy nhờ anh
chăm sóc tôi thì anh chăm sóc
sao? Anh ấy nhờ anh chết thay
anh cũng chết hả?
Tôi trở nên hỗn loạn, tôi không
biết mình đang tức giận vì điều
gì. Vì Lâm Toàn đã giấu tôi mọi
chuyện hay vì anh chỉ chăm sóc
tôi như thực hiện một lời hứa
suốt bao năm qua. Chợt anh lên
tiếng:
- Nếu có thể chết thay Gia
Khánh, anh cũng sẽ chết để
em…
Tôi tát anh như một phản xạ rồi
chạy ra khỏi đó, bỏ trốn khỏi
vòng tay đã ôm chặt tôi mỗi khi
tôi tuyệt vọng nhất, đã đắp lại
chăn cho tôi mỗi đêm đông, đã
cầm chiếc nhẫn và cầu hôn tôi
một năm trước.
Vài ngày sau đó, sau khi bình
tâm lại, tôi đến mộ Gia Khánh
nhờ thông tin từ một người họ
hàng xa của anh. Giữa những
cơn gió thổi xiết, anh nằm đó, cô
đơn, lạnh lẽo. Tôi ngồi cạnh
anh, kể cho anh nghe tôi đã
từng căm ghét anh như thế nào,
đã từng chết đi sống lại như thế
nào và đã từng yêu một lần nữa
như thế nào. Hình ảnh Lâm
Toàn chiếm lấy tâm trí tôi. Tôi
nhớ anh, phải rồi, tôi nhớ anh.
Tôi lại yếu đuối để bản thân
khóc lần nữa. Chẳng có đôi tay
nào ôm lấy tôi, chẳng có giọng
ai trầm ấm cầu xin tôi đừng
khóc nữa...
Những ngày sau đó, tôi liên tục
xin nghỉ phép để tránh mặt Lâm
Toàn. Nhưng dù vậy, mỗi đêm,
từ trên nhìn xuống tôi vẫn thấy
anh đứng đó, không ngừng hút
thuốc cho đến khi tôi tắt đèn
anh mới quay đi. Ngày qua
ngày, tôi vẫn âm thầm nhìn anh
như thế. Cho đến một hôm, anh
nhấn chuông nhà tôi dù anh đã
có chìa khóa. Tôi ra mở cửa,
người anh nồng nặc mùi rượu.
Chưa kịp để tôi nói gì, anh đã
ôm chầm lấy tôi:
- Đừng đuổi anh!
Nói rồi anh gục lên vai tôi. Tôi
đưa anh vào giường ngủ, tay
anh nắm chặt tay tôi, mắt nhắm
nghiền. Tôi mấp máy môi, nói
rất khẽ:
- Em đã rất nhớ anh..
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, anh
đã đi. Chỉ còn mình tôi với
những tia nắng trong phòng. Tôi
sửa soạn để đi làm trở lại. Lúc
đến công ty, tôi mới biết anh đã
chuyển công tác sang làm tại
nước ngoài, đó là lí do anh đã
bảo tôi đừng đuổi anh, là lí do
anh đã nắm chặt tay tôi kể cả
trong lúc ngủ và cũng là lí do
anh luôn đứng chờ tôi mỗi tối.
Tôi tỏ vẻ dửng dưng như ko có
chuyện gì xảy ra và tiếp tục
công việc của mình. Tôi mở mail
và nhận được một email từ anh
"Em không nhớ cậu bạn nhỏ con
đã cùng Gia Khánh đi tìm em
khi em bị lạc sao? Anh chăm sóc
em không chỉ vì lời hứa với Gia
Khánh mà vì anh muốn thế" Một
email cụt lủn, ko đầu ko đuôi.
Tôi lạnh nhạt tắt máy tính đi dù
trong đầu vẫn còn hàng ngàn
câu hỏi đặt ra. Có khi nào anh
ấy nói vậy chỉ để kết thúc mọi
suy nghĩ sai trái của tôi và giữa
chúng tôi sẽ hoàn toàn kết thúc?
Năm tôi 31 tuổi, vào một buổi
sớm, sau khi vật lộn với ống
nước bị hỏng, tôi vội vàng đi
làm. Bỗng một cánh tay ôm lấy
tôi từ phía sau, giọng nói thân
quen lại cất lên:
- Bắt được em rồi
Là Lâm Toàn, anh đã về, tôi
quay ngoắt lại nhìn anh. Anh chỉ
cười hiền:
- Anh nhớ em
Tôi cứ tròn mắt nhìn anh, làn
gió khiến mắt tôi cay xè, mắt tôi
chợt ngấn nước. Anh cụng đầu
vào trán tôi
- Em cũng nhớ anh chứ?
Tôi gật đầu, nước mắt tèm nhem
như đứa trẻ. Anh lại cười:
- Anh đã 32 rồi, già mất rồi. Em
lấy anh giùm đi!
Tôi ngước mắt nhìn anh, tôi đã
ngỡ một chuỗi hành động nóng
nảy, ích kỉ của tôi năm nào đã
làm tôi mất anh. Tôi cứ ngỡ
email của anh tôi nhận được 3
năm trước đã chấm dứt tất cả
giữa chúng tôi. Tôi cứ ngỡ anh
im lặng suốt bao năm qua nghĩa
là chúng tôi thực sự đã ko thể
trở lại. Tôi cứ ngỡ, cứ tưởng
tượng hàng ngàn điều khi phải
đơn độc tồn tại suốt ngần ấy
năm. Nếu mất Gia Khánh khiến
tôi khóc như điên dại, đập phá
mọi thứ thì việc không có Lâm
Toàn bên cạnh khiến tôi như
mất cảm giác với mọi chuyện,
tôi chỉ biết nhớ anh và khóc khi
không thấy bóng anh ngồi gục
bên cửa, không thấy anh đứng
dưới nhà hút thuốc cho đến khi
tôi đi ngủ… Tôi mấp máy môi:
- Em cũng 31 rồi, cũng già mất
rồi nên em sẽ lấy anh
Tiếng Lâm Toàn cười thành tiếng
rồi ôm tôi vào lòng. Một lần nữa
tôi tìm được cả thế giới của
mình! Gia Khánh đã nhờ Lâm
Toàn vì anh ấy tin vào tình yêu
Lâm Toàn đã dành cho tôi. Còn
tôi, tôi đồng ý Lâm Toàn chỉ vì
tôi yêu anh.
Năm tôi 33 tuổi, tôi, Lâm Toàn
cùng đứa con đầu lòng của tôi
đến thăm mộ Gia Khánh. Anh
vẫn nằm đó, vẫn lạnh lẽo và cô
đơn như năm nào. Chúng tôi
quay về khi đã dọn dẹp xong
xuôi. Lâm Toàn chợt quay đầu
lại:
- Hãy cứ yên tâm, chúng tớ sẽ
sống thật hạnh phúc, sẽ sống
thay cho cả phần đời mà cậu ko
thể sống tiếp
Nói rồi anh ôm vai tôi và đứa
con nhỏ rời khỏi đó. Tôi chỉ còn
nghe được tiếng lá xào xạc giữa
những cơn gió. Điều đẹp đẽ nhất
trong cuộc đời tôi là được gặp
gỡ, được lớn lên cạnh Gia
Khánh và điều hạnh phúc nhất
trong cuộc đời tôi là có thể lấy
Từ Khóa Seo :Xem phim online Điều Đẹp Đẽ Nhất ... Điều HạnhPhúc Nhất ...?! tap 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100,tap 1, tap 2, tap 3, tap 4, tap 5, tap 6, tap 7, tap 8, tap 9, tap10, tap 11, tap 12, tap 13, tap 14, tap 15, tap 16, tap 17, tap 18, tap 19, tap 20, tap 21, tap 22, tap 23, tap 24 , tap 25, tap 26, tap 27, tap 28, tap 29, tap 30, tap 31, tap 32, tap 33, tap 34, tap 35, tap 36, tap 37, tap 38, tap 39, tap 40, tap 41, tap 42, tap 43, tap 44, tap 45, tap 46, tap 47, tap 48 , tap 49, tap 50, tap 51, tap 52, tap 53, tap 54, tap 55, tap 56, tap 57, tap 58, tap 59, tap 60,Tap cuoi,phim cũ,phim truyền hình .

Ý kiến bạn đọc [ 0 ]


Đăng nhận xét

:)) ;)) ;;) :D ;) :p :(( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| 8-} :)] ~x( b-( :-L x( =)) :P :mj

Copyright © 2011 GiaiTriFun V3.0, All Rights Reserved.
Designed by GiaiTriFun.Com | Bloggerized by NamPhong Powered by www.blogger.com
Mọi thông tin phim được lấy từ nguồn trên mang BQT không chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Design by HelloXimo