Ấn +1 Để xem phim nhanh hơn
Tớ đã từng rất “tinh vi”. Nhưng hắn chính là người làm cho mọi sự “tinh vi” của tớ đều bị “xẹp lép như con tép” hết, ghét thật!
- Tớ vốn là... hoa khôi của lớp, với nụ cười “duyên chết người” (Đấy là mọi người bảo thế đấy nhé, hihi). Tớ cực kì... tinh vi, cho rằng, nụ cười ấy có thể khiến bất kì tên con trai nào phải “gục ngã”. Thế mà, ngày đầu tiên hắn bước vào lớp, trở thành người cùng bàn, tớ quay sang nở một nụ cười thật tươi, hắn lại ngó ngó với một vẻ rất chi là... bí hiểm. Rồi hắn làm quen với tớ bằng một câu “đánh uýnh” thế này: “Nghe “thiên hạ” đồn là ấy cười xinh lắm, thế nhưng mà cũng chỉ phình phường thôi nhỉ?”. Tớ đang định “xạc” cho hắn một trận thì hắn... toe toét. Ui, là một chiếc... răng khểnh. Tớ “liêu xiêu” như bị “cảm nắng” vậy. Chỉ vì chiếc răng khểnh ấy mà tớ đành chịu cảnh cười duyên... thua một người, hừ!
- Tớ học giỏi, được cô giáo quý cực kì, nên hơi bị “vênh” nhé. Mỗi lần có bài tập khó, tớ bao giờ cũng là người xong đầu tiên, “méc” với cô để được cô khen, để mũi có cơ hội được “nổ tung”, được bạn bè khen “siêu thế” (hihi). Còn bây giờ á, tớ vẫn là người giơ tay đầu tiên, nhưng mỗi lần làm xong bài, liếc sang bên cạnh, đã thấy hắn xong xuôi, ngồi “rung râu” tự bao giờ. Tớ hỏi: “Xong chưa”, lại còn làm phách, giả vờ: “Chưa, khó quá, lát ấy giúp tớ nhé”, cộng thêm một cái nháy mắt vô cùng “gian xảo”. Tớ chẳng còn cảm giác sung sướng trước những lời khen ngợi, tự hào rằng mình giỏi nhất nữa...
- Hắn có một sở thích vô cùng kì lạ, đó là chọc bút vào... áo tớ (Đúng là đồ trẻ con). Tớ la oai oái suốt ngày, hắn cũng bơ như không nghe thấy gì cả. Cuối cùng tớ quyết định... mặt lạnh, không thèm nói chuyện. Tớ lại “tinh vi”, nghĩ hắn sẽ cuống cuồng xin lỗi, hứa hẹn lần sau không dám “tái phạm”, ai dè, hắn quay sang: “Thế ấy sẽ giận tớ bao lâu”, “Một tuần”. Hắn khịt khịt mũi: “Ôi, buồn nhỉ, vậy tuần sau mình nói chuyện nha”. Nói xong, hắn biến mất, không thèm cả ngoái đầu lại xem phản ứng của tớ thế nào. Và 3 ngày sau, chính tớ lại là người phải bắt chuyện với hắn trước vì... không chịu nổi!
... nhưng hắn đã làm cho tớ hết tinh vi. Hix!
- Tớ tự hào khoe với hắn rằng mình có... đuôi, hắn tỉnh bơ: “Thích nhỉ”, tiếp tục cắm cúi vào cuốn truyện đang đọc dở. Tớ ấm ức bỏ ra ngoài, sang lớp bên cạnh chơi. Vừa đứng chưa đầy 5 phút, đã có những... 3 cô bạn chạy lại “hỏi thăm” về hắn: “Cái cậu bạn đẹp trai, thành viên của đội tuyển bóng rổ í”. Chẳng hiểu lúc đó nghĩ gì, mà tớ lại “điêu” phát sợ: “Hắn có người iu rồi”, và nghĩ đến chuyện tớ và... hắn. Eo ui.
- Tớ luôn tự cho rằng mình cực kì mạnh mẽ, bằng chứng là tớ hoàn toàn có thể tự sửa xe đạp một cách ngon ơ, đi học thêm về muộn đến mấy cũng không bao giờ sợ... ma. Túm lại là, tớ có thể làm được mọi việc, chẳng cần “chàng hoàng tử” nào giúp đỡ và che chở cả. Ấy vậy mà, đi bên cạnh hắn, chỉ một cái vấp ngã rất nhẹ thôi cũng khiến tớ... khóc ngon ơ, đợi hắn nắm lấy bàn tay kéo lên mới chịu đứng dậy. Hắn càng xuýt xoa, hỏi han, tớ lại càng... thút thít, mặc dù thực tế là, chân tớ chẳng đau tí tẹo nào cả...
- Tớ chỉ còn một tí tẹo “tinh vi” thôi, đó là không thừa nhận rằng tớ đang “rung rinh” hắn đâu. Thế nhưng mà, tớ sợ rằng, rồi một chút xíu “tinh vi” ấy cũng sớm bay mất tiêu thôi...
Bài viết: Hắn - "kẻ thù" của tớ...
Từ Khóa Seo :Xem phim online Hắn Kẻ Thù Của Tớ tap 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100,tap 1, tap 2, tap 3, tap 4, tap 5, tap 6, tap 7, tap 8, tap 9, tap10, tap 11, tap 12, tap 13, tap 14, tap 15, tap 16, tap 17, tap 18, tap 19, tap 20, tap 21, tap 22, tap 23, tap 24 , tap 25, tap 26, tap 27, tap 28, tap 29, tap 30, tap 31, tap 32, tap 33, tap 34, tap 35, tap 36, tap 37, tap 38, tap 39, tap 40, tap 41, tap 42, tap 43, tap 44, tap 45, tap 46, tap 47, tap 48 , tap 49, tap 50, tap 51, tap 52, tap 53, tap 54, tap 55, tap 56, tap 57, tap 58, tap 59, tap 60,Tap cuoi,phim cũ,phim truyền hình .
- Tớ vốn là... hoa khôi của lớp, với nụ cười “duyên chết người” (Đấy là mọi người bảo thế đấy nhé, hihi). Tớ cực kì... tinh vi, cho rằng, nụ cười ấy có thể khiến bất kì tên con trai nào phải “gục ngã”. Thế mà, ngày đầu tiên hắn bước vào lớp, trở thành người cùng bàn, tớ quay sang nở một nụ cười thật tươi, hắn lại ngó ngó với một vẻ rất chi là... bí hiểm. Rồi hắn làm quen với tớ bằng một câu “đánh uýnh” thế này: “Nghe “thiên hạ” đồn là ấy cười xinh lắm, thế nhưng mà cũng chỉ phình phường thôi nhỉ?”. Tớ đang định “xạc” cho hắn một trận thì hắn... toe toét. Ui, là một chiếc... răng khểnh. Tớ “liêu xiêu” như bị “cảm nắng” vậy. Chỉ vì chiếc răng khểnh ấy mà tớ đành chịu cảnh cười duyên... thua một người, hừ!
- Tớ học giỏi, được cô giáo quý cực kì, nên hơi bị “vênh” nhé. Mỗi lần có bài tập khó, tớ bao giờ cũng là người xong đầu tiên, “méc” với cô để được cô khen, để mũi có cơ hội được “nổ tung”, được bạn bè khen “siêu thế” (hihi). Còn bây giờ á, tớ vẫn là người giơ tay đầu tiên, nhưng mỗi lần làm xong bài, liếc sang bên cạnh, đã thấy hắn xong xuôi, ngồi “rung râu” tự bao giờ. Tớ hỏi: “Xong chưa”, lại còn làm phách, giả vờ: “Chưa, khó quá, lát ấy giúp tớ nhé”, cộng thêm một cái nháy mắt vô cùng “gian xảo”. Tớ chẳng còn cảm giác sung sướng trước những lời khen ngợi, tự hào rằng mình giỏi nhất nữa...
- Hắn có một sở thích vô cùng kì lạ, đó là chọc bút vào... áo tớ (Đúng là đồ trẻ con). Tớ la oai oái suốt ngày, hắn cũng bơ như không nghe thấy gì cả. Cuối cùng tớ quyết định... mặt lạnh, không thèm nói chuyện. Tớ lại “tinh vi”, nghĩ hắn sẽ cuống cuồng xin lỗi, hứa hẹn lần sau không dám “tái phạm”, ai dè, hắn quay sang: “Thế ấy sẽ giận tớ bao lâu”, “Một tuần”. Hắn khịt khịt mũi: “Ôi, buồn nhỉ, vậy tuần sau mình nói chuyện nha”. Nói xong, hắn biến mất, không thèm cả ngoái đầu lại xem phản ứng của tớ thế nào. Và 3 ngày sau, chính tớ lại là người phải bắt chuyện với hắn trước vì... không chịu nổi!
... nhưng hắn đã làm cho tớ hết tinh vi. Hix!
- Tớ tự hào khoe với hắn rằng mình có... đuôi, hắn tỉnh bơ: “Thích nhỉ”, tiếp tục cắm cúi vào cuốn truyện đang đọc dở. Tớ ấm ức bỏ ra ngoài, sang lớp bên cạnh chơi. Vừa đứng chưa đầy 5 phút, đã có những... 3 cô bạn chạy lại “hỏi thăm” về hắn: “Cái cậu bạn đẹp trai, thành viên của đội tuyển bóng rổ í”. Chẳng hiểu lúc đó nghĩ gì, mà tớ lại “điêu” phát sợ: “Hắn có người iu rồi”, và nghĩ đến chuyện tớ và... hắn. Eo ui.
- Tớ luôn tự cho rằng mình cực kì mạnh mẽ, bằng chứng là tớ hoàn toàn có thể tự sửa xe đạp một cách ngon ơ, đi học thêm về muộn đến mấy cũng không bao giờ sợ... ma. Túm lại là, tớ có thể làm được mọi việc, chẳng cần “chàng hoàng tử” nào giúp đỡ và che chở cả. Ấy vậy mà, đi bên cạnh hắn, chỉ một cái vấp ngã rất nhẹ thôi cũng khiến tớ... khóc ngon ơ, đợi hắn nắm lấy bàn tay kéo lên mới chịu đứng dậy. Hắn càng xuýt xoa, hỏi han, tớ lại càng... thút thít, mặc dù thực tế là, chân tớ chẳng đau tí tẹo nào cả...
- Tớ chỉ còn một tí tẹo “tinh vi” thôi, đó là không thừa nhận rằng tớ đang “rung rinh” hắn đâu. Thế nhưng mà, tớ sợ rằng, rồi một chút xíu “tinh vi” ấy cũng sớm bay mất tiêu thôi...
Bài viết: Hắn - "kẻ thù" của tớ...
Ý kiến bạn đọc [ 0 ]
Đăng nhận xét